Tuổi thơ một lần nữa
Tôi chụp lại bức ảnh về những cánh cửa mà thằng con xếp từ mấy cái vali tìm được trong nhà, đi ra dùng cửa xanh và đi vào dùng cửa đen. Thêm một hàng dài ô tô đang nối đuôi nhau nữa. Những thú vui thật nhạt nhẽo mà ngày nào nó cũng đòi tôi chơi cùng, còn tôi thì hay bảo là bố lớn rồi, không thích chơi ô tô đâu.
Nhưng rồi sẽ đến một ngày mà con tôi không còn đòi tôi chơi cùng nữa. Ngày ấy nó không còn thích chơi ô tô nữa. Rồi ngôi nhà mà nó đang ngày ngày quấn quýt hỏi bố mẹ có yêu mình không, nó không còn thường xuyên về nữa.
Mọi thứ đều sẽ thay đổi, chỉ trừ bức ảnh này. Tương lai hóa ra thật dễ thấy.
Lắm lúc tôi chỉ mong là mình bớt nghĩ lại. Hmmm.